蛮人的首领。
引《宋史·仁宗纪三》:“桂阳 蛮降,授蛮酋三人奉职。”明•唐顺之 《读<春秋>》:“夫 楚庄 者,又蛮酋之雄耳。”
蛮酋,读音mán qiú,是一个汉语词汇,释义为蛮人的首领,出自《宋史·仁宗纪三》。
蛮 [ mán ] 1. 粗野,凶恶,不通情理。 如 野蛮。蛮横(hèng )。蛮不讲理。 2. 愣,强悍。 如 一味蛮干。 3. 中国古代称南方各族。 如 蛮荒。 4. 方言,相当于“很”。 如 蛮好。 [更多解释]
酋 [ qiú ] 1. 长官。 如 酋长。 2. (盗匪、侵略者的)首领。 如 匪酋。敌酋。 3. 酒熟。 4. 古代对造酒的女奴的称谓。 [更多解释]
màn qiū
yě mán
qiú zhăng
mán hèng
mán gàn
mán huāng
mán zǐ
mán chán
hèng mán
diāo mán
mán jìn
dí qiú
xiōng mán
fǔ kuài
mán bào
mán biān
mán bó
mán bù
mán chá
mán chàng
mán chóng
mán chù
mán chǔ
mán chuán
mán chuáng
mán chuí
mán cūn
mán dàn
mán dǐ
mán dí
mán dòng
mán ér
mán fāng
mán fú
mán fǔ
mán gē
mán gōng
mán gū
mán gǔ
mán guăng
mán guō
mán guǒ
mán hàn
mán hé
mán huà
mán huā
mán huì
mán huò
mán jì
mán jī
mán jiān
mán jiāng
mán jiăo
mán jiāo
ā mán
ào mán
bái mán
băi mán
蛮酋的拼音是:mán qiú点击 图标播放蛮酋的发音。
蛮酋的意思是:蛮人的首领。